Duck hunt
Cuộc chiến giữa các pháp sư và hai cõi âm – dương [Bạn vui lòng đăng ký thành viên để thấy liên kết này => hoặc Soạn tin: ADG và gửi 8524] Lời giới thiệu của Dienbatn: Thân gửi các bạn . Nhân lúc " Nông nhàn " , dienbatn xin kể về những điều đã được chứng kiến trong thời gian đi TaBà . Đây là những chuyện " Thực như Bịa " . Do những người trong cuộc còn đang hành nghề ở khắp nơi trên đất nước này . Vì lý do tế nhị , dienbatn xin được không nêu tên thật của họ . Để có thể cà kê dê ngỗng , dienbatn xin viết theo dạng những mẩu chuyện ngắn , do vậy mạch của câu chuyện không theo khuôn phép nào cả . Muốn biết sự việc ra sao - Xem hồi sau sẽ rõ . 1/ CHUYỆN ÔNG BẢY THÀY BÙA Ở CHÂU THÀNH - TÂY NINH . Ngày xưa , khi người viết còn là một công chức nhà nước , được phân công công tác về một nơi chưa hề có khái niệm về Địa lý nào trong đầu - Châu Thành - Tây ninh . Xuất phát từ Sài sòn , từ sáng sớm , đáp chuyến xe đò lèn chặt người lên Thị xã Tây ninh . Chiếc xe cà khổ , có lẽ sản xuất từ những năm NAPOLEONE còn làm tiểu đội phó , cứ nhẩy lên chồm chồm và liên tục xịt khói đen , may mà mình đi sớm nên kiếm được chỗ ngồi gần của sổ . Nhìn qua cửa xe , lần lượt nhìn cảnh chạy qua ngang đường : Hóc môn , Củ chi , Trảng bàng , Gò dầu ...toàn những cái tên lạ tai mà lòng buồn như rau chợ chiều . Qua cây số 22 , lúc đó là Trạm kiểm soát liên tỉnh phải chờ đợi các đội kiểm soát lên lục soát hàng buôn lậu cũng mất mấy tiếng đồng hồ . Lúc kiểm tra xong , máy lại không nổ được , thế là tất cả mọi người phải xuống còng lưng đẩy hơn 50 m , cái DESOTO cũ rích mới chịu xì khói và ì ạch lên đường . Ngồi gần bác Tài xế , mặt mũi đen thui , bóng nhãy , hì hục lái xe chẳng khác nào đánh vật . Có lẽ hệ thống lái đã quá mòn nên thấy bác ta quay Vô lăng tít mù , mỗi lần vào số lại lấy cây cần số để bên cạnh , nhét vào hộp số , lắc lắc một hồi làm cho hộp số kêu rống lên như heo bị thọc tiết , và cứ thế hí hoáy một hồi , bác ta cũng vào được số và chiếc xe lại ì ạch lăn bánh . Từ Sài gòn lên Thị xã Tây ninh có 99 Km , mà chiếc xe phải đi hết gần 7 tiếng đồng hồ . Vừa qua Ngọ thì chuyến đi cũng kết thúc , chiếc xe trả khách ngay tại cửa số 2 chợ Long Hoa . Lúc đó thị xã Tây ninh cũng còn thưa thớt dân cư , chủ yếu là tập trung xung quanh khu vực Cầu Quan và chợ Long hoa . Dân ở đây chủ yếu theo Đạo Cao đài và lần đầu tiên người viết được chứng kiến một đám tang với vô vàn tà áo dài trắng và cũng là lần đầu tiên biết thế nào là cái Thuyền Bát Nhã . Ngồi tại quán Cà phê cóc ven chợ , hỏi thăm đường về Châu Thành mới biết chỉ còn có một chuyến xe cuối cùng trong ngày . Thôi đành phó thác cho số phận _ " Bắt phong trần phải phong trần - Cho May Ô mới được phần May Ô " - Đúng như câu hát mô đi phê mà trẻ con ở phố vẫn nghêu ngao . Ngồi gần bên cạnh trong quán Cà phê , người viết chợt để ý có hai cha con một người đàn ông - Người cha khoảng gần 70 tóc húi trọc và một cậu thanh niên gày gò khoảng 20 tuổi . Sở dĩ người viết chú ý tới họ là vì cách ăn mặc rất lạ so với người miền Bắc - Áo Vạt hò và quần thụng nâu , đầu lại chít thêm một cái khăn rằn . Nhưng cái đáng chú ý nhất là ánh mắt của họ - Ngồi uống Cà phê , gần như dửng dưng với cái ồn ào của Quán , ánh mắt họ trầm tĩnh , và thật là có Thần . Người viết tập trung vào ngắm nghía ông già theo thói quen mà ông nội đã truyền cho từ thủa nhỏ - Xem nhân tướng và đánh giá con người theo con mắt nhân tướng học . Quả thật , nếu không tinh mắt thì không thể phát hiện được những nét tiềm ẩn của con người này . Dáng người chắc nịch với đôi vai xòe rộng chứng tỏ một sức khỏe hơn người , đặc biệt là đôi bàn tay với những cạnh vuông và chằng chịt vết sẹo , có lẽ đây là một cao thủ về KARATE không biết chừng . Đặc biệt nhất là đôi mắt - Một đôi mắt như có Thần lực bắt người khác phải cúi đầu . Ông đeo tòng teng quanh cổ mình một sơi dây chuyền bằng bạc đã xỉn màu và treo trên đó một cái nanh Heo rừng to tướng , phần cuối có bịt bạc nhọn hoắt . Từ con người ông toát ra một vẻ uy nghi , quắc thước và bao gồm cả một sự tin tưởng đến lạ kỳ . Đây có lẽ là hình ảnh mà người ta đã dùng để xây dựng hình tượng Võ Tòng trong cuốn ĐẤT RỪNG PHƯƠNG NAM mà người viết đã đọc từ khi còn bé tí chăng ? Cuối cùng , cũng tới giờ xuất hành của chuyến xe chót về Châu Thành . So với chiếc xe này thì cái DESOTO ban nãy có lẽ lại là Thiên đường . Đây là một chiếc xe mà người dân tại chỗ kêu là " Xe Đò Lở " . Nó là một cái chuồng heo không hơn không kém , chỉ có một cái thùng đóng lấy bằng những cây ván bìa , đặt trên một bộ khung mà có lẽ bán Ve chai , các bà còn chẳng thèm mua . Đặc biệt hơn nữa , ngay đằng sau xe có một cái ống đen xì to cỡ một người ôm , đỏ rực than Cày đang cháy - Hoá ra vì khan hiếm nhiên liệu nên họ đã sử dụng chiếc xe chạy bằng than Cày như thế này đây . Chúng tôi cùng lên xe , tôi cố tình chọn chỗ ngồi gần cha con của họ . Hai bên đường , rừng Tây ninh còn xanh ngút ngàn , những ruộng lúa , rãy khoai mì trải dài theo từng chặng . Lâu lâu , những vườn cây thốt nốt cổ thụ lại hiện ra , nhắc cho tôi nhớ rằng , mình đang đi trên đất của người Miên thủa trước .Đường lên Châu thành thủa đó còn là một con đường đất đỏ đầy bụi và những ổ voi , ổ gà to tướng . Mùa này là mùa khô nên khí hậu về chiều rất nóng bức , cộng thêm hơi người và hơi của cái lò than đằng sau xe phả lại từng chặng làm cho quần áo tôi ướt sững . Để quên đi chặng đường gian nan phía trước , tôi tranh thủ làm quen với cha con ông già . Được biết ông tên là Bẩy ( chắc gọi theo thứ của miền Nam ) , nhà gần Ngã ba Sọ ( Nơi có Trường bắn tử hình người ta - Cái tên nghe ghê chết đi được ) . Ông Bảy là một Thày Bùa , chuyên chữa bệnh cứu người , nhất là những bệnh bị trúng thư , trúng Ngải phát điên vì tình . Bà lão nhà ông cũng là một Thày Bùa cao tay ấn ( có khi còn cao hơn cả ông vì hai người học cùng Thày , bà lại được xuất sư trước ) . Hiện các con ông đều theo phụ chữa bệnh với cha mẹ - Ông bà được 6 đứa con - 4 trai , hai gái . Ngày xưa hai ông bà đi khắp nơi kiếm Thày học Đạo , Trời đất xui khiến thế nào mà lưu lạc khắp nơi từ An Giang , Châu Đốc cho tới Năm Căn , nơi nào cũng in dấu chân của Ông Bà . Cuối cùng họ trụ lại tại chân núi Tà Lơn ( Campuchia ) gần 20 năm rồi vì chiến tranh Việt - Miên nên mới bồng bế nhau về sống tại đất Châu thành này . Chiều tà đã bảng lảng khắp nơi , quang cảnh thật thê lương , lâu lâu mới thấy một vài chòi canh rãy của dân như những chiếc chuồng chim trống hơ trống hoác bên đường . Khu vực này hầu như không có ruộng nước , chỉ có những rãy Khoai mỳ ngút ngàn . Rừng và rãy Mỳ chen lấn nhau suốt dọc đường đi , lác đác những gò mối nổi lên trông hao hao như cảnh cánh đồng Chun bên Ai Lao mà tôi có dịp đi qua . Gần 7 giờ tối , xe mới dừng bánh ở khu chợ ven đường mang tên Phước Thọ . Phước Thọ đâu không thấy , chỉ biết là chắc chắn đêm nay không có chỗ ngủ rồi . Tôi mời hai cha con ông già vào làm tạm một ly bạc sửu cho ấm bụng trước khi chia tay . Khu vực này không có điện , nên quán cà phê phải thắp đèn Mang xông , ánh sáng trắng xanh nhức cả mắt . Vừa ngồi xuống , tôi vội lấy tấm giấy quyết định phân công công tác ra hỏi thăm đường về cơ quan . Thất bất ngờ bà chủ quán cho biết cơ quan tôi sắp đến đã chuyển địa điểm về Tân Biên cách nơi này gần 50 Km . Bà chủ quan le te , nhưng rất tốt tỏ ra vô cùng lo ngại cho tôi vì giờ này không còn xe nữa . Chán nản , tôi ngồi thượt ra thở ngắn thởdài . Thấy vậy , Ông già liền nói : - Nếu chú không chê nhà tôi nghèo , tôi mời chú về nhà nghỉ tạm , mai tôi biểu thằng Đệ lấy chiếc Đam chở chú về cơ quan . Thật chẳng còn cách nào khác , tôi đành quay sang cảm ơn thịnh tình của hai cha con ông già và nhận lời . Chúng tôi lầm lũi đi trong bóng tối của rừng xanh Tây ninh . Theo con đường mòn vượt qua nhiều rãy Mỹ khoảng gần một giờ , chúng tôi mới về đến nhà . Nhà của hai cha con Ông già nằm trên một cái gò nhỏ , xung quanh là rãy Mỳ mới ngang tầm ngực . Nếu gọi là cái nhà thì thực vinh hạnh cho nó , vì thực ra chỉ là những khúc cây Bạch đàn gác lên nhau và đóng bằng đinh thay các mộng gỗ . Xung quanh tường là những miếng ván bìa đóng song song , hở hếch hở hoác , nhìn bên ngoài thấy suốt cả sang bên kia . Có lẽ trang trọng nhất của ngôi nhà là một cái ban thờ , cũng đóng bằng gỗ bìa , trên có rất nhiều tượng Phật và trên vách treo nhiều tấm ảnh có hình thù lạ mắt mà tôi chưa thấy bao giờ . Trước nhà là một cái sân rộng bằng đất nện kỹ , phẳng lỳ . Bên cạnh nhà là một cái lán rất lớn có một chiếc giường bằng ván bìa dài hơn chục mét , trên đó người ta nằm ngồi la liệt . Xung quanh nhà , đây đâu cũng thấy có bếp kê bằng ba cục đá và nhiều người đang lui cui nấu bữa chiều . Cảnh tượng giống như sau những lần hành quân , chúng tôi tạm nghỉ nấu ăn vậy , nghĩa là hết sức sơ sài , tạm bợ . Tới mảnh sân , mọi người trong nhà ùa ra chào Thầy ran cả . Mọi người nói cười tíu tít và Ông già lấy trong tay nải ra những thứ mà mọi người gửi mua giúp . Bây giờ tôi mới để ý thấy cái túi xách to đùng mà anh con trai mang vác về toàn là thuốc Nam . Anh lấy ra và chia cho từng gia đình một . Ông già giới thiệu tôi với mọi người và kêu tôi ra giếng tắm . Một anh con trai da đen trùi trũi lẹ làng hướng dẫn tôi ra giếng và rất nhanh , anh kéo cho tôi một chậu nước to tướng . Giếng ở đây rất sâu và nước lạnh ngắt . Tắm xong , tôi lần mò vào nhà đã thấy một chiếu nhậu linh đình bày ra sân . Ba tấm chiếu đại bày ra sân mà có vẻ còn vẫn chật . Trên đó là những tấm lá chuối lớn bày rất nhiều thịt gà , những bát canh chua cá và cả chục chai rượu đế trong vắt . Bát đũa cũ mèm và cái cao cái thấp trông thật tức cười . Ông Bảy kêu tôi : - Hai , mày vô đây gần tao nhậu cho dui . Tôi rón rén đến ngồi gần ông Bảy , chỗ người ta vừa mới nhích ra nhường . Cái Ly duy nhất chạy vòng theo tua nhanh hơn cả cánh qụạt , chẳng mấy chốc tôi thấy đầu óc lâng lâng , mọi sự mệt nhọc chạy đâu hết ráo .